Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

VIẾT CHO CON MÙA NOEL 2012




Lại một mùa Noel lại đến. Lại thêm 1 trang nhật ký mở ra cho con. Khác với mọi năm, Noel năm nay con trai Mẹ đã không còn lẽo đẽo đi chơi cùng Mẹ

Nếu tính theo dương lịch thì sang năm 2013 con đã bước vào tuổi 15

Mười lăm tuổi, con đã cao hơn mẹ 1 nữa cái đầu

Mười lăm tuổi, con muốn chứng tỏ mình đã lớn.

Nhớ ngày con vào mẫu giáo Mẹ đã từng hay kể cho con nghe về truyền thuyết Ông già Noel cưỡi tuần lộc tặng quà trong đêm giáng sinh, rằng chỉ có những đứa trẻ ngoan mới được Ông Già Noel tặng quà trong đêm giáng sinh và chỉ có những đứa trẻ gửi thư cho Ông mới có quà. Chính vì vậy mà lúc con còn học mẫu giáo con thường nhờ Mẹ viết thư cho Ông già Noel giúp con để rồi buổi sáng sau đêm Giáng sinh con đã thấy goi quà ngay ở trên đầu giường do “Ông già Noel: gửi tặng.



Mùa giáng sinh năm con vào lớp Một con đã biết viết, Mẹ đã không còn giúp con viết thư nữa mà hướng dẫn con tự viết. Lá thư gửi “Ông già Noel” được con nắn nót những dòng chữ đầu đời và nhờ mẹ đến Bưu Điện gửi thư. Và cứ thế con lại thoả ước nguyện của mình với món quà mong ước.

Năm lớp 2, lớp 3 và lần lượt cho đến lớp 5 con đều đặn viết thư và nhờ Mẹ gửi để rồi hớn hở khoe với bạn bè, các anh con Bác, con cô. Mọi người nói với con quà đó là do Mẹ mua tặng, con cãi lại nhưng vẫn về hỏi Mẹ. Mẹ nói rằng: “ Những đứa trẻ nào không có niềm tin vào Ông già Noel thì sẽ chẳng bao giờ có được món quà mơ ước”. Vậy là con vững tin với niềm tin của mình. Trong lúc bạn bè của con được Ba Mẹ bạn thuê dịch vụ tặng quà thì con của Mẹ đều đặn nhận quà qua khung cửa sổ.



Mẹ nhớ hoài sự trông chờ hồi hộp của con trước ngày Noel, năm nào cũng vậy Noel là 2 mẹ con ta lại chở nhau đi chơi và sau đó con về nhà tìm kiếm khắp nơi ở các kẹt tủ, đầu giường, nơi cửa sổ… để tìm xem ông già Noel có đến tặng quà sớm hơn kg? Nhưng “Ông già Noel” kỳ lạ lắm! Chỉ tặng quà khi con đi ngủ. Đôi khi nữa đêm con thức giấc là lại ra mở cửa sổ tìm. Có lần con còn kể với Mẹ là con có nghe tiếng lộc cộc lúc nữa đêm và hỏi Mẹ có phải là con Tuần Lộc không?!

Mùa Noel năm con học lớp 6, con vẫn tiếp tục viết thư và nhờ Mẹ đi gửi. Lần này món quà con ghi trong thư là một món đồ chơi mà Mẹ không thể tìm mua được ở gần nhà. Thế là Mẹ buộc phải điện thoại nhờ Cậu mua ở Sài Gòn gửi về cho con. Dường như linh tính mách bảo con rằng “Ông già Noel” là không có thật nên cứ theo hỏi Mẹ “có phải quà là của Mẹ mua không?”. Mẹ vừa buồn cười vừa thấy thật thương con. Cả ngày hôm đó con cứ dáo dát tìm kiếm khắp nơi xem có quà hay chưa. Món quà do Cậu từ SG gửi về được Mẹ  gói cẩn thận và cất vào trong tủ. Rồi bất ngờ trong lúc Mẹ mở tủ lấy đồ con đã đi theo (có lẽ đã nghi ngờ rồi) và nhìn thấy món quà yêu thích. Mẹ nghĩ rằng con đã lớn rồi  và đã hiểu nên con cũng không bất ngờ và cũng không cho rằng Mẹ nói dối con. Con chỉ bẽn lẽn cười rồi 2 Mẹ con ta cùng mở quà ra chơi. Mẹ muốn con của Mẹ có một niềm vui, một kỷ niệm của tuổi thơ để sau này lớn lên con có nhiều điều để nhớ.




Năm nay con của Mẹ học lớp 8. Đã 2 năm nay con đã không còn vòi vĩnh theo Mẹ, không còn viết thư cho Ông già Noel, con thích đi chơi riêng với bạn bè, con thích tập tành làm người lớn, và cũng hay cãi lời Mẹ. Trong mắt họ hàng con chưa phải là đứa trẻ ngoan như các anh, các chị, con không học giỏi như các anh chị nhưng bằng niềm tin của một người Mẹ dành cho con Mẹ tin rằng con trai của Mẹ sẽ rất thương Mẹ và sẽ nên người. Có lần 2 mẹ con trò chuyện Mẹ mới biết rằng Bin của Mẹ giờ đã lớn. Trong mắt Mẹ dù con có trưởng thành, có cao to thì con mãi mãi con vẫn là đứa con trai bé nhỏ của Mẹ

Noel 2012





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét